Đêm hôm ấy hai người lại đến với nhau và trò chuyện với nhau suốt đêm. Tảng sáng, nàng cố hết sức thản nhiên nói với chàng biết ngày mai chồng nàng về và họ thôi không gặp nhau nữa.
Chàng nhìn nàng thăm thẳm buồn, giọng anh trầm xuống, gần như nói với chính mình.
"Anh biết rồi cũng sẽ đến lúc này," anh thở dài. "Anh cũng nghĩ thế là tốt nhất cho em. Anh không thể nói rằng anh sẽ tìm được hạnh phúc khác khi xa em nhưng em còn một dời trước mặt, còn con cái..., em xứng đáng được hưởng một cuộc sống hạn phúc. Có lẽ anh sẽ không đi lang thang nữa, có lẽ đã đến lúc anh chấm dứt cuộc sống lưng chừng này và đi đến chốn cuối cùng." họ nhìn vào mắt nhau. Trăm lời yêu thương ồng thắm dâng tràn và mỗi người tựu hiểu rằng họ đã được yêu trân thành trọn vẹn.
Chàng lặng lẽ biến mất, nàng chập chờn trong giấc ngủ rã rời. Hạnh phúc và khổ đau quyện vào nhau thành một khối nặng trĩu trong tâm hồn. Ngày hôm ấy nàng đi lại như một kẻ mộng du. Cái dư chấn của cái sự kiện vừa qua làm thần kinh nàng như tê liệt. Nàng thầm cảm ơn mấy cô bạn đồng nghiệp luôn miệng trò chuyện chọc ghẹo nhau giúp nàng bớt căng thẳng, và nhờ họ hiểu lầm là nàng quá nôn nóng mong chồng về nên không thể tập trung vào công việc.
Đêm hôm ấy nàng đi ăn tối với mấy cô bạn đồng nghiệp đến quá nửa đêm mới về đến nhà. nàng cố kéo dài bữa ăn để tránh nghĩ đến chòng và người tình, nàng sợ phải đối diện với tấm gương im lìm không có bóng chàng. Nàng sợ phải lặng lẽ chóng chọi một mình trong đêm với những tấm gương im lìm không có bóng chàng. Nàng sợ phải lặng lẽ chống chọi một mình trong đêm với những cảm xúc như đang nhấn chìm mình xuống. nàng thầm cảm ơn mấy cô bạn quý đã cứu nàng thoát khỏi một đêm cực hình. Nàng thiếp đi trong một giấc ngủ ngột ngạt, nặng nề.
Hôm sau, chồng nàng về. Anh ngạc nhiên thấy nàng hốc hác xanh xao.
"Em làm sao vậy, em có bệnh không?" "Không, không ..." nàng bối rối trả lời.
Anh nhìn vào mắt vợ. Đôi mắt thâm quầng trên khuôn mặt gầy gò, hốc hác làm anh xót xa
"Em lại làm việc nhiều quá phải không? Hay em không ngủ được khi vắng anh hả?" Chàng trêu vợ. Vẻ xanh xao của nàng lo lắng. "hay là em có thai?" Nàng giật mình như là bị bắt quả tang đang làm việc bất chính, nhưng nàng cười khỏa lấp. "làm sao em có thai khi anh đi xa cả tháng rồi." nhưng nàng vội gạt ra ngay cái ý nghĩ ngông cuồng kia. nàng có thể có thai lắm, nếu anh ấy không phải chỉ là một cái bóng, nàng tự nhủ.
Thấy vợ trầm ngâm, anh nghĩ nàng lại muốn có thêm một lần nữa. Anh biết àng rất muốn có thêm con, mặc dù bác sĩ vẫn khuyên rừng nàng e không đủ sứ khỏe để có thêm con nữa. Anh nghĩ sẽ khuyên vợ nghỉ việc một thời gian và nếu nàng thật sự muốn có con, anh khuyên nàng nghỉ hẳn để đủ sức khỏe. Anh âu yếm nhìn vợ, anh muốn làm bất cứ điều gì có thể để nàng được hạnh phúc.
"Em muốn có con nữa phải không?" Anh âu yếm hỏi. "Cũng đến lúc em có thêm một đứa nữa rồi, nếu em muốn." nàng ngạc nhiên nhìn anh như vừa rơi xuống từ cung trăng. Nàng đang suy nghĩ và lo lắng một điều hoàn toàn khác, đó là làm sao có thể gần gũi chồng từ nay khi biết người yêu vẫn luôn ở sát bên cạnh. nhìn nét mặt khó hiểu của nàng, anh nghĩ chắc nàng đang do dự nên anh thôi, không bàn tiếp, để vợ tùy ý lựa chọn. Nhưng dù sao, anh vẫn thấy vợ có điều gì đó không bình thường.
Bữa tiệc gia đình đón chồng nàng về chuẩn bị thật chu đáo. nàng ước sao nàng cũng chuẩn bị tinh thần chu đáo như vậy. Anh vui vẻ kể đủ mọi thứ chuyện và mang quà ra cho hai mẹ con. may mắn cho nàng, đứa con gái mừng rỡ quấn lấy bố, đỡ cho nàng cảm giác ngượng nghịu, và anh cũng không nhận ra rằng nàng không tíu tít mừng rỡ như mọi lần khác anh đi công tác xa về.
Nàng tìm kiếm bóng anh ở mọi nơi, nàng nhìn vào bất cứ tấm gương nào thấy được, nhưng chỉ có bóng nàng ngơ ngác, lạc lõng. Nhiều ngày trôi qua như vậy, nàng càng thêm quay quắt. Có lúc nàng đứng hàng giwof trước gương, thì thầm trò chuyện một mình. Nàng van xin anh hãy tha thứ cho nàng quá ích kỷ, nông nổi, nàng mong mỏi được gặp lại anh nhưng tuyệt nhiên không có lời đáp lại. Nàng òa khóc tức tưởi, chắc anh đã đi xa, đi xa ĩnh viễn và nàng không còn bao giowfthaays nữa. Đó là sự trừng phạt xứng đáng dành cho nàng và nàng cảm thấy tuyệt vọng. Nỗi đau khổ dày vò khiến nàng như kiệt sức. nàng cố gắng hòa mình vào cuộc sống xung quanh nhưng tất cả đối với nàng như một màn kịch. Mỗi ngày đến rồi đi như trên sân khấu, nàng giữ một vai quan trọng mà nàng cố diễ xuất cho đạt.
Đến gần nửa đêm con gái họ mới chịu đi ngủ. Anh âu yếm ôm vợ và yêu nàng thật thắm thiết. Một tháng xa cách thật lâu đối với anh, và có thể còn lâu hơn nữa đối với nàng nếu không có người thứ ba. Qua say đắm bên vợ anh không nhận ra vẻ ngượng nghịu bối rối của nàng, anh cho rằng đó là điều tự nhiên sau nhiêu ngày xa cách. nàng khổ sở bên chồng, nàng không muốn anh buồn hay tránh né anh, nhưng nàng không thể không cảm thấy căng thẳng khi biết người yêu nàng đang ở đâu đó bên cạnh, nhìn thấy tất cả những âu yếm họ dành cho nhau.
Những ngày sau đó vẫn tiếp diễn như vậy nhưng đối với nàng, nỗi căng thẳng bồn chồn càng tăng lên như một cực hình. Sau kỳ công tác, anh được nghỉ phép ở nhà thêm một tuần. Suốt những ngày ở nhà, anh luôn quấn quýt bên vợ và nàng có cảm giác anh cố gắng chiều chuộng nàng hết mực. Anh đối với vợ như những ngày tháng trăng mật, anh làm thức ăn sáng mang đến tận giường cho nàng mỗi sáng. Đưa đón con đi học xong anh giành làm hết việc nhà nấu nướng cho nàng. Anh đưa nàng đi xem phim, đi chơi biển, anh càng âu yếm tình tứ càng làm cho nàng càng khổ sở. Anh nay có dịp ở nhà, anh ráng làm hết mọi việc để nàng được thảnh thơi, khuây khỏa. Thế nhưng anh cảm thấy có điều gì đó bất an trong nàng. Mỗi lần nhìn vào mắt vợ, anh không thấy được nụ cười ấm áp như ngày xưa, có một cái gì đó như sự chịu đựng hay né tránh mà anh không hiểu được. Anh không nhìn thấy nét thanh thản trong nàng, anh nghĩ nàng quá lo lắng với công việc và tìm mọi cách để nàng khỏi nghĩ đến những chuyện ở chỗ làm. Anh khuyên nàng nên làm ít giờ lại để nghỉ ngơi, nàng bằng lòng ngay và anh thấy yên tâm hơn.
Tuần kế tiếp anh đi làm lại. Nàng cảm thấy thật trống vắng khi phải ở nhà một mình. Vốn quen luôn luôn bận rộn tất bậ, nàng thấy một ngày ở nhà sao quá dài. làm hết việc nhà, nàng mang sách ra đọc. Thương thì mỗi khi đọc sách nàng sẽ quên đi tất cả, có lúc quên cả gờ giấc, ăn uống, thế nhưng lúc này nàng không thể tập trung vào câu chuyện. Đọc mãi vẫn không hiểu được gì, nàng đành gác sách lại, mang giá vẽ ra vường. Vẽ đi vẽ lại hàng chục lần không được một bức nào, nàng bồn chồn cất đi rồi đi dạo phố. Nàng cố không suy nghĩ gì cả, mọi nơi đi qua đều gợi nhớ đến người đàn ông yêu dấu. Những quán nước nàng đến, khu phố quanh nhà, ngay cả nơi yêu thích nhất của nàng là thư viện nàng cũng không dám đến, vì nó gợi lại kỷ niệm ngày nàng còn có chàng bên cạnh
Mới một tháng quen nhau mà sao nhiều kỷ niệm, nàng miên man suy nghĩ. nghĩ đi nghĩ lại nàng không biết liệu nếu bắt đầu lại từ đầu, nàng có lám khác đi không hay mọi chuyện vẫn sẽ diễn ra như vậy. Nàng cảm thấy có lỗi với chồng con, nhưng nàng không biết nàng đã làm sai ở chỗ nào, ngoại trừ để cho tình cảm riêng tư chiếm hết tâm hồn, trí óc, thời giờ của nàng. nàng đã cảm động sâu sắc với tâm tình của chàng, và điều đó nàng không thể cưỡng lại được, cũng như đó không phải là điều sai trái. Bản tính con người là muốn được quý trọng và thương yêu. Người đàn ông ấy đã dành cho nàng điều quý báu ấy, lặng lẽ suốt bao nhiêu năm, và nàng, như mọi người khác, đã đáp lại như luật tự nhiên. Họ đã đến với nhau thật trong sáng, chân thành và chia tay nhau vì lợi ích riêng của nàng và gia đình nàng. Đó là một sự hy sinh lớn cho cả hai, nhưng còn lớn hơn nhiều đối với anh vì ít nhất, về phía nàng, nàng còn có gia đình, chồng con, bạn bè... dể nâng đỡ và yêu thương, còn anh, anh chẳng có ai, anh chẳng còn ai, chẳng còn gì khác. Nàng đã xua anh đi một cách phũ phàng và giờ đây, khi nhìn lại tổng thể toàn bộ những điều đã xảy ra một cách bình tĩnh, nàng cảm thấy mình thật ích kỷ. Tất cả những điều nàng làm là đung theo cuộc sống bình thường, theo quy luật xã hội, nhưng nó chỉ đem lại lợi ích cho riêng nàng, nó giữ gìn cho nàng những điều nàng có và cướp thêm đi những điều anh anh đã từng có. nàng cảm thấy đau khổ hơn khi nhận ra mình đã đón nhận tình yêu của anh một cách dễ dàng nhưng cùng một lúc, đòi hỏi anh phải hy sinh cho nàng khi nàng không cần đến anh nữa. Nói một cách khác, nàng muốn cả hai" Một cuộc sống gia đình êm đẹp và một cuộc tình thơ mộng mà cái giá phải trả là nỗi đau khổ giày vò của anh. Nàng bứt rứt bồn chồn, nàng muốn gặp lại anh để phân bua, để giải bày tâm tư tình cảm của mình, nhưng hơn thế nữa, nàng muốn đền bù cho anh những đau khổ, mất mát mà vì nàng, anh phải chịu.
Hết kỳ nghỉ, nàng trở lại sở làm việc. Mọi người thân ái hỏi han, bạn bè nàng ngạc nhiên thấy nàng vẫn gầy gò, xanh xao và có phần ủ rũ hơn. Ai cũng nghĩ nàng sẽ khá hơn sau kỳ nghỉ phép nhưng nàng nói dối đã thức khuya đọc sách, xem phim nhiều và đi chơi luôn nên hơi mệt mỏi. Nàng lao vào làm việc như một cái máy, làm miệt mài để quên đi nỗi nhớ, quên đi hình bóng người yêu dấu, nhưng sao nàng vẫn bắt gặp mình đứng thẫn thờ trước gương chờ đợi, có lúc nàng quên cả thời gian, không biết mình đứng trước gương trong phòng vệ sinh hay ngủ bao nhiêu lâu.
Cho đến một ngày nàng kiệt sức thật dự và ngất đi ở sở làm việc. Bạn bè nàng hốt hoảng gọi cho chồng nàng. Anh đến mang vợ về nhà, lo lắng tột bực khi nhận ra nàng gầy rộc, mắt trũng sâu. Vốn đã quen vợ gầy yếu mảnh mai, anh không đẻ ý lắm khi nàng từ từ gầy đi nhiều. Vả lại cuộc sống quá bận rộn, cả ngày hai người đi làm, chỉ có tối về mới gặp nhau, lại vội vã với công việc nhà rồi lên giường. hơn nữa, dạo này nàng thường làm việc thật muộn, anh thường đi ngủ sớm một mình khi nàng nàng còn đang mải mê làm việc đến tận khuya. Anh đâu biết rằng công việc chỉ là cái cớ và cũng là cái lối thoát duy nhất cho nàng để một lúc giải quyết được ba điều khó khăn cho nàng: tránh né chồng, quên đi người yêu, và trị chứng mất ngủ.
nàng đâu biết có đêm nàng thức gần đến sáng, đến lúc mệt rũ ra, lê gót lên giường, nàng chỉ thiếp đi vài giờ là đã đến lúc thức dậy, nhưng nàng hầu như đã mất hết khái niện về thời gian, có lúc khái niệm về không gian cũng không còn rõ rệt nữa. Đôi khi nàng đi như trong mơ, giật mình không biết là đang ở đau, đi về đâu cho đến khi định thần lại. Cứ như thế nàng vật vờ trong suốt thời gian qua cho đến khi kiệt sức. Chồng nàng đưa nàng đi bác sĩ, hóa ra nàng chỉ thiếu dinh dưỡng và thiếu ngủ. bác sĩ khuyên nàng ăn ngủ điều đọ và uống thêm thuốc bổ. Nghỉ ngơi vài hôm lại sức, nàng lại tiếp tục đi làm.
Từ ngày ấy, nàng hứa với chồng sẽ ráng làm việc ít hơn. Tuy nhiên, nỗi đau khổ trong nàng ngày càng tăng và nàng thường nén chồng nửa đêm vào phòng làm việc. Thuốc bổ giúp nàng thêm sức lực, nhưng không giúp nàng ngủ yên và nỗi nhớ nhung dày vò nàng hàng đêm. Nàng cố làm việc, thỉnh thoảng ngồi trước gương thì thầm với bóng mình. Nàng không còn hy vọng được gặp lại anh, ngồi chờ trước gương trong phòng làm việc là một thói quen nàng có được kể từ khi quen biết anh. Đến một hôm, nàng mệt quá thiếp đi trước gương trong phòng làm việc. Một cánh tay êm ái đặt lên vai nàng, giật mình, nàng định phân bua với chồng rằng nàng chỉ vào phòng làm việc kiếm một ít tài liệu.
Ngước mắt nhìn lên, nàng mừng rõ tột cùng khi thấy người yêu bên cạnh. Anh nhìn nàng âu yếm tha thiết. Nước mắt nàng lăn xuống đôi má gầy gò. nàng khóc thắm thiết tring nỗi hạnh phúc và khổ đau. Họ ôm nhau không rời.
Cuối cùng, anh bảo anh không thể cầm lòng được khi thấy nàng quá khổ sở nên phải để nàng gặp lại. Dù mai sau co the nào cũng mặc, họ chỉ cần có nhau lúc này. Họ yêu nhau tha thiết nồng nàn, nàng như quên đi cuộc sốn xung quanh mình, quên đi những khổ đau đã qua, quên cả mối nguy cơ có thể bị chồng bắt gặp trong phòng làm việc.